Đề: Hóa thân thành Sọ Dừa kể lại câu chuyện Sọ Dừa.
Bài làm:
Tôi là Sọ Dừa – sứ giả của nước Nam. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn chìm trong cảm giác bâng khuâng, vừa hồi hộp vừa vui mừng về những thứ mà tôi đã trải qua cho đến tận bây giờ. Cuộc đời tôi là một chuỗi những ngày kỳ lạ với đầy thăng trầm và sóng gió, nhưng được sống hạnh phúc cùng người vợ hiền dịu mà tôi hết mực yêu thương chính là cái kết viên mãn nhất mà tôi hằng mong đợi bấy lâu đã thành hiện thực.
Bố Mẹ tôi là một đôi vợ chồng nghèo phải đi ở cho một nhà phú ông. Họ ăn ở rất hiền lành, nhân đức nhưng đã ngoài năm mươi vẫn chưa có được một mục con. Đây là điều khiến cho họ vô cùng buồn khổ Qua một hôm nọ mẹ tôi khi vào rừng hái của cho chủ vì quá khát nước đã uống phải nước mưa trong cái sọ dừa. Ấy vậy mà, sau sự kiện ấy bà bỗng có mang. Ít lâu sau bố tôi mất, mẹ tôi một mình khổ cực sinh ra tôi nhưng lại là một đứa bé không có chân tay, mình tròn như một quả dừa. Mẹ tôi vì thương con nên không nỡ vứt tôi đi, vẫn nuôi tôi khôn lớn và đặt tên tôi là Sọ Dừa.
Không có chồng, lại nuôi một đứa con khác lạ chỉ biết lăn lông lốc trong nhà, chẳng làm được việc gì nên thỉnh thoảng mẹ tôi có than thở đôi lời. Vì thương mẹ, tôi mới giục bà đến hỏi phú ông cho xin chân chăn bò. Sau một hồi thuyết phục, ông cũng có phân vân đôi lát rồi có lẽ nghĩ nuôi tôi cũng ít tốn cơm, công sá chẳng là bao mang nên cũng gật đầu đồng ý. Kể từ đó, tôi đến chăn bò nhà phú ông. Hằng ngày, tôi lăn sau đàn bò cho chúng ra đồng vào buổi sáng, chiều lại lăn sau chúng đi về. Chăn được một thời gian, con nào con nấy đều béo tốt nên phú ông vô cùng hài lòng. Nhà phú ông có ba cô con gái, buổi trưa họ vẫn thường thay phiên nhau mang cơm đã đồng cho tôi. Cho biết hai cô chị rất khinh ghét dè biểu tôi, mỗi lần đem cơm đều vứt một xó rồi phủi tay đi về. Chỉ có cô Út là luôn tử tế, đối đãi với tôi một cách nhẹ nhàng, quan tâm như một người bình thường. Tôi rất cảm động và đem lòng thầm mến bởi sự hiền dịu tốt bụng và bản tính lương thiện của cô.
Từ lâu tôi đã biết mình là một người đặc biệt có vẻ bề ngoài khôi ngô, tuấn tú ẩn sau chiếc vỏ kỳ dị ấy. Mỗi khi đi chăn bò tôi đều hóa thành con người, vừa trông đàn bò vừa thổi sáo cho chúng gặm cỏ. Khi có tiếng động lạ, tôi liền trở về với hình dáng cũ nhằm che giấu thân phận của mình. Mãi đến sau này mới nghe vợ tôi là cô Út kể lại, cô ấy đã đã nhìn thấy hình dáng thật của tôi qua những lần đưa cơm và thầm thương tôi từ lúc nào không hay. Vì thế, mỗi khi có của ngon vật lạ cô đều lén dấu đem đến cho tôi.
Vì thương cô Út nên đến cuối mùa tôi đã giục mẹ đến hỏi cưới con gái phú ông làm vợ. Mặc dù mẹ tôi vô cùng sửng sốt, nhưng vì thương con nên bà cũng chiều lòng rồi kiếm buồng cau mang đến nhà phú ông hỏi vợ cho tôi. Lúc ấy phú ông cười mỉa mai rồi yêu cầu tôi chuẩn bị sính lễ bao gồm một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm. Mẹ tôi nghe thấy thế thì buồn lắm, vì hoàn cảnh nhà tôi khó khăn là thế, làm gì đủ sính lễ để cưới vợ. Tôi chỉ mỉm cười an ủi mẹ đừng lo lắng và sử dụng phép thuật để tạo ra những thứ phú ông yêu cầu. Đến ngày hẹn, tôi mang đầy đủ lễ vật đến nhà của phú ông khiến cho ông ấy hoa cả mắt. Phú ông đành gọi ba cô con gái ra và hỏi xem cô nào đồng ý cưới tôi. Đúng như tôi nghĩ, hai cô lớn vì khinh bỉ, chê tôi xấu xí, vô dụng nên không đồng ý, chỉ có cô Út là e thẹn cúi mặt chấp nhận lấy tôi. Hôm đó là ngày tôi hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Ngày cưới, nhà tôi bày cỗ linh đình. Vì thương cô út, tôi quyết định lột vỏ cái vỏ sọ dừa để hiện thân thành một chàng trai tuấn tú, khôi ngô sánh bước bên cô vợ xinh đẹp. Mọi người trong làng ai cũng vui mừng chúc phúc thay cho chúng tôi, chỉ có hai cô chị vợ là ghen tức ra mặt.
Những tháng ngày sau đó, tôi cố gắng học hành để thi cử thành danh và cho vợ tôi một cái danh phận quý giá. Năm ấy, tôi đỗ Trạng Nguyên và được vua cho đi làm sứ giả sang nước láng giềng. Ngày chia tay, chúng tôi trao những cái ôm và lời hẹn thề ngày gặp lại đầy thắm thiết. Tôi có đưa cho vợ tôi một con dao, hai hòn đá và hai quả trứng rồi dặn cô ấy giữ gìn bên người một cách cẩn thận bởi vì tôi có dự cảm không lành trong khoảng thời gian tôi không có ở đây. Tôi đi không bao lâu thì cũng đến ngày trở về. Hôm ấy, khi đi ngang qua một hòn đảo hoang, tôi bỗng nghe tiếng gà gáy lạ “ Ò…ó…o… Phải thuyền quan trạng rước cô tôi về”. Thấy dường như có chuyện chẳng lành, tôi liền sai người cho thuyền cập bến vào hòn đảo. Bất ngờ thay, trên hòn đảo là vợ tôi đang một mình sống cô độc cùng cặp gà trống mái. Vợ tôi thấy tôi vừa vui mừng vừa khóc nức nở kể lại câu chuyện bị hai cô chị ghen ghét hãm hại. Nhân lúc tôi đi, hai cô chị rủ vợ tôi đi chèo thuyền rồi đẩy nàng ấy xuống biển. Nàng bị cá kình nuốt vào bụng. Nhưng may thay, cô ấy luôn mang theo những thứ tôi dặn dò chuẩn bị bên mình trước đó, nên đã lấy con dao mổ bụng cá rồi vào bờ dùng hai hòn đá tạo thành lửa nướng thịt cá ăn sống qua ngày. Bầu bạn với cô là đôi gà đẹp nở ra từ hai quả trứng. Nàng ấy càng kể tôi càng cảm thấy căm phẫn, lại vừa thương vợ tôi hiền lành, thật thà bị người khác mưu tính hãm hại.
Ngày trở về, tôi mở một buổi tiệc linh đình mời bà con làng xóm đến chơi nhưng không cho vợ tôi ra mặt. Hai cô chị vợ thấy thế liền khóc lóc một cách thảm thiết rồi kể về sự ra đi của vợ tôi. Lúc đó tôi chỉ cười thầm trong bụng rồi không nói gì. Đến cuối buổi tiệc, tôi mới đưa vợ đi ra. Hai cô chị thấy thế vô cùng xấu hổ rồi bỏ về lúc nào không hay. Về sau, tôi nghe nói hai cô chị ấy đã lặng lẽ bỏ đi biệt tích. Từ đó, gia đình tôi sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Những sóng gió, thử thách cũng không thể chia lìa chúng tôi mà càng khiến chúng tôi ngày càng gắn bó và trân trọng tình yêu của mình.
Leave a Reply