Em hãy tưởng tượng cuộc nói chuyện giữa các loài cây với nhau và kể lại cuộc nói chuyện ấy.
BÀI LÀM
Đã cuối đông, ngoài cánh đồng xa xa trơ trọi kia co một cây đậu với những trái khô quắt que. Những con gió mạnh quật ngã nó, thổi tung lên những hạt đậu bị gió cuốn đi. Gió vứt nó vào một hang rào trước một ngôi nhà nọ. Hạt đậu rên rỉ:
– Ôi đau quá! Mặt đất lại ẩm ướt, đấy gió rét. Sao chẳng có chút nắng nào hết vậy? chắc tôi chết mất.
Cụ Mai già gần đó nói lên rằng:
– Tội nghiệp cho cháu! Thôi đừng buồn nữa, để bác đắp ấm cho. Cháu hãy ngủ một giấc đi. Khi nào mùa đông qua, bác sẽ gọi cháu dậy.
Những cành mai khẳng khi oằn xuống trong cơn gió vừa lùa tới, trút những chiếc lá cằn cỗi, phủ kín lấy Hạt Đậu đang co ro, nhăn nhúm ở dưới kia. Tiếng lá rơi như tiếng ru của bác Mai già. Hạt Đậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
Rồi mùa xuân đến. Khi ông mặt trời thả những tia nắng ấm áp xuống mặt đất. Hạt Đậu khẽ cựa mình tỉnh giấc. Trong bầu không khí ấm áp, nó vội mở mắt ra rồi vương mình làm tách đôi mảnh vỏ. Cái chổi vượt lên khỏi mặt đất, ngạc nhiên khi nhìn thấy mọi vật xung quanh đã thay đổi. Trên cao, bầu trời trong xanh đầy nắng, tiếng chim ríu rít hót trong những vòm cây. Hàng rào dâm bụt xanh mướt cũng nở đầy những bông hoa đỏ thắm. Và lạ chưa! Bác Mai không còn xơ xác như trước nữa. Bác đã mơ mởn đầy lộc non với từng chùm hoa vàng rực rỡ đua nở trên cành, làm những chị Bướm sặc sỡ cứ rập rờn bay lượng xung quanh.
– Ôi, sao bác lại đẹp thế, hở bác Mai? – Hạt Đậu thắc mắc hỏi.
– Ô! Vì mùa xuân đã về rồi đó cháu. Nắng ấm của mùa xuân đem lại sức sống cho mọi vật, làm mọi vật đẹp hơn đấy, cháu ạ!
Hạt Đậu reo lên:
– Ôi, vậy thì thích quá. Cháu cám ơn bác đã giúp cháu và cám ơn cả mùa xuân nữa!
Leave a Reply