Trước kia có một quốc vương nhân từ và thông minh, đất nước ông trị vì 1 năm bị hạn hán. Ông than thở rằng: “Rốt cuộc là ta đã làm sai điều gì hay nhân dân đã chọc giận thiên thần?”. Các đại thần nói: “Quốc vương từ xưa đến nay vẫn hết lòng yêu thương chúng sinh, chưa từng giết hại sinh linh để tế trời hay chọc giận thiên thần. Chi bằng, chúng ta hãy cử hành một đại lễ tế sinh linh để cúng các thiên thần”.
Quốc vương cho rằng: “Nếu cứu được mình mà lấy các sinh linh ra để làm vui lòng các thiên thần thì đó đâu phải là đạo lý của trời”. Thế nhưng, tất cả các đại thần đều cho rằng, ngoài việc đó ra không còn biện pháp nào khả thi. Quốc vương thấy không còn cách nào khác để thuyết phục các thiên thần, liền nói: “Thôi được, để cầu trời ban cho một trận mưa, chúng ta cũng đành phải hy sinh 1 lần. Nhưng chúng ta cầu sự bình an cho con người. Vì vậy, nên dùng người để làm vật hy sinh để tế trời, không nên dùng các sinh linh vô tội khác. Từ nay trở đi, nếu có người phạm tội nặng, ta sẽ lấy người đó làm vật tế”.
Các đại thần vội vàng khuyên can: “Dùng người làm vật tế không những quốc vương không vui mà còn gây nên nỗi sợ hại và bất an cho nhân dân”. Quốc vương nói: “Các ngươi hãy đi làm theo ý của ta”. Sau khi tin này được truyền ra, tất cả nhân dân đều rất chú ý đến lời ăn, tiếng nói và hành động của mình, không ai muốn làm vật tế lễ. Nhờ vậy, cuộc sống tuy rất khó khăn nhưng mối quan hệ giữa người với người lại trở nên tốt đẹp. Không lâu sau, một hôm trời mây đen dày đặc, quốc vương liền nói với các đại thần: “Các khanh hãy xem, nhân gian đến đâu cũng tốt lành. Tình yêu của các ngươi cũng như mưa phùn đẫ thấm ướt vạn vật trên trái đất. Trời xanh nhất định sẽ cảm động và cho mưa”. Quốc vương hạ vương miện xuống quỳ trên đàn tế nói: “Cầu xin các thiên thần! Nhân dân của đất nước tôi lương thiện như vậy, nếu nhất định phải giết một người mới có một cơn mưa thì tôi xin hy sinh chính bản thân mình!”. Sau khi quốc vương cầu xong, quả nhiên mưa lập tức đến. Ông đã nhân dịp này nói với nhân dân: “Tình yêu thương của mọi nguwofi đã và sẽ là sự cầu nguyện chân thành nhất giúp chúng ta vượt qua hạn hán. Nếu lúc đầu ta sát sinh để cầu mưa không những không được mưa mà còn vì thế gây nên tội ác lớn hơn”.
Bài học triết lý
Sự vô tri là nỗi bi ai lớn nhất của đời người, do vô tri mà nhiều người phạm sai lầm, nhiều người bước vào con đường phạm tội … Nhưng thật may mắn, trên đời này còn có trí tuệ. Trước sự vô tri, trí tuệ mới thật sự vĩ đại, chính nó đã cứu vớt sự vô tri.
Leave a Reply