Viết đoạn văn tả khái quát một trò chơi dân gian mà em thích
Bài làm 1
Cánh diều ấu thơ đã gắn liền với chúng tôi. Bất kì ai lớn lên từ quê tôi cũng đều biết làm diều và thả diều.
Những buổi chiều đến, tôi thường ra ngoài đồng, ngồi trên bệ đá thả diều. Những cây cỏ xanh mọc um tùm như đang phô hết vẻ đẹp dưới ánh nắng mùa hè. Cánh diều bay lơ lửng, trông xa như một con chim non. Cánh diều này được hai que nứa xếp thành hình chiếc cung. Để đạt độ chuẩn và không rơi nứa, tôi cùng bọn trẻ cùng nhau lấy lọ hồ dán chặt vào một tờ giấy để diều dễ bay cao. Tiếp theo, tôi cuộn chỉ buộc vào que nứa và thử sức diều với gió. Đúng vậy, cánh diều của tôi đã được thả. Những cây ngô vươn dài, cổ vũ cho cánh diều bay cao. Bỗng nhiên, có một cơ gió mạnh thổi qua làm cuộn chỉ bị rối và đứt. Diều của tôi bị rơi vào những cây lúa, khó mà phân biệt nổi.
Tôi rất yêu quê hương và yêu cánh diều tuổi thơ. Tôi mong rằng những người dân quê dù có đi xa vẫn luôn nhớ về cánh diều quê hương.
Bài làm 2
Tuổi thơ của chúng tôi được nâng lên từ những cánh diều. Chiều chiều trên bãi thả, không cứ gì chúng tôi, người lớn cũng hò hét nhau thả diều thi.
Diều của người lớn làm bằng cả dây tre, to mất người khiêng. Lúc thả lên trời cánh diều khổng lồ ấy chao lắc như đảo đồng, ở dưới đất, đám người lớn có vẻ bị lùn đi một chút, đang ăn thua nhau từng tấc một…
Cánh diều của trẻ con chúng tôi mềm mại như cánh buồm, thanh sạch vì không hề vụ lợi. Trong khi người lớn chạy bật móng chân để rong diều thì đám mục đồng chúng tôi sướng phát dại nhìn lên trời. Sáo lông ngỗng vi vu trầm bổng. Sáo đơn rồi sáo kép, sáo bè… như gọi thấp xuống những vì sao sớm.
Ban đêm trên bãi thả diều thật không còn gì huyền ảo hơn. Có cảm giác diều đang trôi… Người lớn về dần, bỏ mặc chúng tôi với bầu trời thảm nhung khổng lồ. Chúng tôi chỉ còn có trăng, sao và những cánh diều – “ Bay đi, diều ơi, bay đi…!”
Leave a Reply