Tả người bạn thân
Bài làm 1
Trong cuộc đời học sinh, hẳn ai cũng có rất nhiều bạn bè. Nhưng những người bạn thân trong thuở đầu tiên đến trường vẫn luôn để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí mỗi người. và tôi cũng vậy …
Sáng hôm đó, sau buổi chào cờ đầu tuần thứ hai của năm học mới, khi các bạn đã ngồi vào chỗ thì thấy một anh chàng to con, lưng đeo một cái ba lô to đang bước vào lớp chúng tôi. Nhưng ấn tượng nhất là chiếc đồng hồ điện tử trong rất “ngầu” trên cổ tay cậu ta. Cô giáo giới thiệu cậu bạn ấy tên là Đức Việt và xếp cậu ta ngồi cạnh tôi. Cậu sống ở Đức từ nhỏ và vừa theo bố mẹ về nước. Chẳng hiểu từ đâu mà dần dà, cái tên Đức Việt lại bị các bạn gọi đùa thành “đít vịt”. Nhưng Đức Việt không giận gì, lại còn nói: “Tớ cũng hay viết tắt tên tớ là Đ – V mà”. Vì ở Đức từ nhỏ nên cậu ấy nói tiếng Đức rất giỏi. Tôi đã học lõm được nhiều câu tiếng Đức từ Đức Việt.
Rồi chúng tôi phát hiện ra là nhà tôi và nhà Đức Việt chỉ cách có một ngõ nhỏ. Vậy là bố mẹ tôi và bố Đức Việt sắp lịch để thay phiên nhau đưa đón hai đứa. Nhiều hôm, bố tôi đón Đức Việt về nhà tôi luôn. Đến gần tối thì nhà Đức Việt mới có người qua đón cậu về. Nhiều hôm, Đức Việt ăn cơm tối ở nhà tôi. Vì thế, hai đứa chúng tôi chơi với nhau rất thân. Chúng tôi ngồi cùng bàn, về cùng đường, thứ bảy chủ nhật chơi cùng nhau và kể cho nhau nghe mọi chuyện.
Những tưởng tôi và Đức Việt sẽ được học cùng nhau mãi, thế mà điều buồn nhất đã xảy ra. Tôi còn nhớ như in lần bố Đức Việt sang chào bố mẹ tôi để quay sang Đức. Chú ấy nói rằng lần này sẽ “mang cả cháu sang luôn một thể”. Đó là một buổi chiều chủ nhật cuối cùng của kì nghỉ hè năm lớp 1. Tính ra chúng tôi đã học với nhau một năm và chơi cùng nhau được một mùa hè.
Cả nhà tôi ra tận sân bay tiễn hai bố con Đức Việt. Tôi cố chờ cho đến lúc máy bay cất cánh rồi mới quay về. Đến bây giờ, trong tâm trí tôi vẫn còn nguyên vẹn hình ảnh Đức Việt ba lô trên lưng vẫy tay tạm biệt tôi qua vách kính nhà chờ ở ga hàng không. Tuy đã chủ ý chuẩn bị nhưng không hiểu sao lúc đó, tôi lại nói sai cả câu chào tạm biệt bằng tiếng Đức với Đức Việt. Đức Việt mỉm cười nhắc lại và nói thêm một câu tiếng Đức khác – “Hẹn ngày tái ngộ, bạn thân yêu!”. Tôi tự nhủ sẽ học thật giỏi tiếng Đức để viết thư cho Đức Việt. Dù ở xa nhau nhưng chúng tôi sẽ vẫn mãi là những người bạn thân thiết.
Bài làm 2
Chúng tôi chơi với nhau từ ngày học lớp 2. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Hương chính là nụ cười của bạn. Ngày ấy, khi tôi bước lên xe đưa đón học sinh của nhà trường, đang ngơ ngác chưa tìm được vị trí ngồi thì Hương đã gọi tôi, nở một nụ cười thật tươi và rủ tôi ngồi cùng. Chúng tôi dần dần trở thành bạn thân từ lúc nào không hay.
Giọng nói trầm ấm cùng đôi mắt tròn xoe, sáng ngời của bạn luôn khiến mọi người tin tưởng. Càng chơi với Hương lâu, tôi càng học được nhiều đức tính tốt của bạn. Bạn luôn bình tĩnh giải quyết mọi việc, không nóng nảy hay sốt ruột. Hương còn học rất giỏi, bạn học đều tất cả các môn. Với môn Toán, bạn không chịu bỏ dở bài nào. Gặp bài khó, bạn cố gắng suy nghĩ và tìm nhiều cách giải cho đến khi thực sự không làm được mới thôi. Còn trong môn Văn, với những ý văn bay bổng và cách viết hấp dẫn, các bài văn của bạn thường được cô đọc mẫu trước lớp. Hơn thế nữa, bạn chưa bao giờ bị cô giáo nhắc nhở về kỉ luật. Bạn luôn là một người con ngoan trò giỏi, một lớp phó học tập gương mẫu.
Không những học giỏi, Hương còn có nhiều tài năng khác. Bạn vẽ rất nhiều bức tranh đẹp. Bạn còn khéo léo vẽ lên vỏ trứng, làm nên những đồ chơi rất độc đáo. Bạn có giọng hát hay và nhẹ nhàng, truyền cảm, có khả năng thu hút tất cả mọi người. Chính nhờ giọng hát đó mà lớp tôi đã giành giải nhì trong một cuộc thi văn nghệ của trường. Bạn cũng rất yêu thích động vật, đặc biệt là mèo và thường tự tay chăm sóc ba chú mèo trắng xinh xắn khỏe mạnh.
Tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc vì có một người bạn như Hương. Tôi sẽ luôn trân trọng và giữ gìn tình bạn này.
Bài làm 3
Trên đời, có lẽ tình bạn là điều ngọt ngào nhất. Tình bạn làm giảm nữa nổi buồn và nhân đôi niềm vui. Tôi thật may mắn vì có một người bạn làm cuộc sống của tôi trở nên tuyệt vời hơn, đó là Linh San.
San có mái tóc ngắn, đen mượt. Bạn thường đeo một cặp kính có gọng màu đỏ trong thật cá tính. Làn da trắng hồng và chiếc mũi cao làm cho nhiều người nhầm tưởng San là con của người nước ngoài. Tôi rất thích nhìn San cười. Nụ cười của bạn tươi sáng, rạng rỡ làm tan đi nỗi buồn và âu lo.
Linh San còn rất vui vẻ và tốt bụng. Bạn ấy luôn bên cạnh tôi để an ủi mỗi khi tôi có chuyện buồn. Khác với vẻ ngoài trầm lặng, San luôn là người nghĩ ra những trò chơi thú vị và có giọng hát rất hay. Đặc biệt, bạn có biệt tài bắt chước những âm thanh như tiếng ngựa hí, vịt kêu. Mỗi khi San diễn hài, các bạn trong lớp ai cũng hoan nghênh nhiệt tình và cười nắc nẻ.
Linh San còn rất năng nổ trong các hoạt động của trường. Bạn không chỉ làm một lớp trưởng gương mẫu mà còn là một khối trưởng năng động và tự tin. San đã từng nói với tôi:”Làm cán bộ lớp sẽ giúp mình chững chạc và ứng xử tốt trong mọi tình huống”, San luôn được thầy cô tin tưởng vì bạn biết cách hòa giải những hiểu lầm của bạn bè.
Linh San là người bạn đặc biệt của tôi. Tôi luôn coi bạn là tấm gương sáng để học tập và noi theo. Tôi sẽ vun đắp cho tình bạn trong sáng của chúng tôi sẽ mãi mãi bền chặt và thân thiết.
Hãy tưởng tượng nhân chuyến về quê chơi, em đã làm quen được với một người bạn mới. Tả lại người bạn mới quen ấy của em.
Bài làm
Tôi lớn lên ở thành phố nhưng quê tôi ở nông thôn. Dịp nghỉ hè vừa qua, bố mẹ tôi về quê chơi để thăm ông bà và họ hàng. Sau chuyến đi, tôi đã có thêm một người bạn mới với những kỉ niệm khó quên.
Suốt đêm hôm trước, tôi gần như không ngủ. Tôi cứ nằm mà tưởng tượng về quê nội. Tôi chỉ nhớ mang máng đó là một vùng quê nghèo ở miền trung du. Sáng sớm, cả nhà tôi lên tàu. Tôi ngủ vùi trong lòng mẹ. Lúc tỉnh dậy thì tôi đã ở quê nội rồi. Ngôi nhà của ông tôi nằm ngay cạnh đường tàu. Đó là ngôi nhà ba gian cũ kĩ, những phiến gạch đã bị đám rêu làm cho ngả màu xanh. Trước mặt ngôi nhà là cánh đồng lúa mới giặt xong, những gốc lúa trơ ra phơi mình dưới những cơn gió heo may.
Ăn cơm trưa xong, bố mẹ bảo tôi đi ngủ. Đến chiều, tôi mới được mẹ cho đi chơi cùng các anh chị ở ngoài đồng. Một khung cảnh rộng mênh mông, bát ngát trải ra trước mắt tôi. Ở phía xa là những dãy núi trùng điệp. Chợt một con cào cào có cặp cánh màu xanh đỏ bay qua, tôi vội lao theo để bắt. Bỗng tôi đâm sầm vào một cậu bé gầy gò, nhỏ nhắn bén hơn tôi. Tội vội vàng nói:
– Xin lỗi cậu! Cậu có sao không?
– Không! Em không sao, còn anh?
– Mình cũng không sao.
Bây giờ, tôi mới có dịp quan sát kĩ: cậu bé này tuy nhỏ nhắn nhưng chắc cũng trạc tuổi tôi. Nước da cậu đen nhẻm, đôi mắt rất sáng và thông minh với nụ cười thân thiện luôn thường trực trên môi. Tôi chủ động làm quen:
– Mình tên là Hải, mới về đây thăm ông bà nội. Còn bạn tên gì? Bạn bao nhiêu tuổi?
– Em tên là Minh, em 12 tuổi.
– Vậy hả? Thế là chúng mình cùng tuổi với nhau.
Sự niềm nở của Minh đã giúp tôi nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống đồng quê. Chỉ trong một tuần, Minh đã chỉ cho tôi bao thú chơi hấp dẫn. Những thú chơi ấy ngay cả trong mơ tôi cũng chẳng bao giờ có thể nghĩ ra.
Minh đã dạy tôi bắt dế đồng, cho một cái hộp để chơi trò trọi dế, Minh còn dạy cách thả diều, cách nghe tiếng sáo để phân biệt diều nhỏ, diều to … Đối với tôi, Minh giống như một kho trò chơi lí thú và hấp dẫn.
Một tuần nghỉ hè ngắn ngủi trôi đi nhanh chóng. Tôi chia tay người bạn mới quen để về thành phố. Trước khi tôi đi, Minh làm tặng tôi một chiếc diều. Tôi cầm chiếc diều lấy làm thích thú mặc dù đem về thành phố tôi chưa biết sẽ thả ở đâu.
Về đến thành phố, thỉnh thoảng tôi lại viết thư về quê hỏi thăm Minh. Tôi hay kể cho Minh nghe chuyện phố phường, còn Minh lại bù đắp cho tôi những trống rỗng của tuổi thơ bằng những câu chuyện về làng quê với những trò chơi dân gian thú vị. Tôi thật hạnh phúc vì ở vùng quê xa xôi ấy, tôi lại có được một tình bạn sâu sắc và thân thương đến vậy!
Leave a Reply