>> CÁC BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ LỰA CHỌN NHỮNG BÀI VĂN HAY NỮA NHÉ <<
Trời đã về chiều dòng sông quê tôi trở nên yên ả. Những con sóng thiêm thiếp ngủ sau một ngày đùa giỡn vui chơi. Gió thổi nhẹ chỉ khẽ làm cho sóng cựa mình nũng nịu lăn tăn, dập dềnh, dập dềnh bên những bè lục bình như ai neo cột chúng vào đáy nước.
Xa xa những cánh buồm nâu tắm nắng hoàng hôn thong thả trôi về một chân trời nào không rõ. Giữa không khí êm dịu đầy chất thơ ấy xuất hiện những chiếc máy nặng nề như những người mập vừa tập bơi đang đuối sức vào bờ. Tiếng máy nổ xình xịch âm âm như một cõi mơ hồ nào vọng đến. Vậy mà con đò đi qua, những con sóng đã dềnh dàng xô từng đợt ì oạp vỗ vào bờ sông sụt lỡ….
Đàn ngỗng nhà ai như những chiếc phao trắng muốt nổi lều phều trên mặt nước, chúng bơi chậm rãi nhởn nhơ và dường như mê đắm cảnh sắc xung quanh nên không hề nói chuyện với nhau. Lâu lâu những cần cổ cao ngồng ấy lại chúi xuống mặt nước rồi lại hất cái đầu khinh khỉnh lên nhìn trời. Cứ y như là những nhà thi sĩ đang mải mê tìm vần cho một bài thơ vậy.
Chị Gió dang đôi cánh bí mật thổi lên bờ cái mát rượu của hơi lạnh dòng sông, da mặt tôi cứ mơn man một cảm giác dễ chịu. Gió cũng níu đầu các ngọn bần lại cho những lá cành của tụi chúng gây gổ nhau lắc rắc. Một vài chiế là vừa vàng óng tức tối nhảy xuống mặt đất không can dự vào cuộc giằng co cãi vã trên cao. Một vài chiếc lá được gió cuốn tròn xoay tít ra ngoài xa, rồi thấy mất tăm như không biết nó có rơi xuống hay đã bay đi mất.
Gió không còn thổi mạnh, những cụm lục bình giờ đây đã khoe những chiếc bông biêng biếc. Cánh phất phơ như làm duyên làm dáng.
Bầy ngỗng đã lên bờ của những cây dừa nước rỉa lông rỉa cánh và ném những vụn lông trắng xốm bừa bãi …
Ôi, chỉ một khúc sông sao mà tạo trong lòng tôi một cảm giác thanh thản, yên ả lạ lùng. Nhưng nó cứ buồn buồn, bàng bạc ra sao ấy …
Cứ mỗi chiều về, hoàng hôn buông xuống tôi lại ra đứng với sông. Khi mà bóng đếm đã ôm sông vào chiếc áo nhung đen của nó tôi mới ra về và nghe rất rõ của sóng nước thầm thì, nó cứ vỗ ì oạp …
Leave a Reply