>> CÁC BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ LỰA CHỌN NHỮNG BÀI VĂN HAY NỮA NHÉ <<
Trời vừa tang tảng sáng, chiếc đồng hồ ré lên kiên nhẫn đánh thức giấc ngủ say của em. Chả là em hẹn với nó ngày nay phải dậy sớm “đi quan sát thực tế” để tả một buổi sáng trên đường phố. Ôi, cái đề văn nó “dày vò” em suốt một đêm qua.
Hừng đông còn nhợt nhạt nơi chân trời, cảnh vật được phủ một làn ánh sáng trăng trắng làm lạnh, mơ hồ. Chưa rõ mặt người, em đã nghe tiếng lộc cộc của những chiếc xe thồ chở hàng đi lên theo hướng chợ. Rồi bóng những chiếc xích lô, chở những người phụ nữ to béo, xung quanh người họ chất ngất đủ thứ hàng hóa. Có lẽ đây là chủ hàng đi sớm bày hàng hóa.
Trời đã sáng. Chợ đã khá đông, kẻ mua người bán tấp nập. Cứ ngỡ như tất cả mọi người này đã hẹn nhau tập hợp lại trong đêm mà cấm khẩu họp chợ âm thầm cho đến lúc này mới dược phép ồn ào vậy.
Trên con đường lớn chạy giữa hai hàng phố xá sầm uất xuất hiện từng dòng xe đạp, những người đi gò lưng đạp nhanh như đang tham dự một cuộc thị không chính thức. Họ là những người công nhân đi làm tư hay là các thợ sửa xe lỉnh khỉnh đủ thứ hòm xiểng, ống bơm … họ đi làm thật tất bật.
Khoảng hơn sáu giờ đường phố trở nên nhộn nhịp hơn. Dường như tất cả mọi người trong nhà đều khóa cửa lại mà mà đi ra đường gặp gỡ và chào thăm nhau bằng những gương mặt rạng rỡ. Những chiếc xe máy, những chiếc xích lô đã phải chậm lại. Tại bùng binh mấy chú công an oai nghiêm trong bộ đồng phục làm nhiệm vụ đang điều khiển cho từng đợt xe qua lại, tránh sự chen lấn, trễ chậm … Em qua nhanh còn ngoái nhìn chiếc xe hai bánh to lớn, tân kì và là lạ của các chú dựng bên đường.
Một ngày mới dã thực sự bắt đầu. Những người hàng bánh, hàng quà gánh đi dọc lề, hay đẩy xe trên đường, sau họ ngun ngút những khói tỏa ra thơm phức. Một chị thiếu phụ dang nhếch nhác, đội trên đầu một cái sề bánh vàng vừa đi vừa rao lảnh lót: “Ai .. mì nóng … đâ … ây!”. Cái giọng cứ nhừa nhựa nghe thật buồn.
Các hàng quán trên đường đã mở, khách ra vào tấp nập, chợ càng lúc càng đông, tiếng rao hàng, tiếng xe cộ, tiếng còi xe hợp thành một thứ âm thanh hỗn tạp.
Mấy cậu học sinh đi tới đường, tay nắm tay, chân thoăn thoắt như những chú chim nhỏ. Thấp thoáng mấy tà áo dài bay bay trong gió sớm. Đường phố được các chị học sinh trung học trang điểm màu trắng tinh khiết ấy trông càng đáng yêu. Ánh nắng vàng rực rỡ đã soi rõ tất cả những mặt người hớn hở …
Em đi vội về nhà, ngồi vào bàn làm viết bài văn cho kịp nộp trong buổi học ban chiều, lòng cứ lâng lâng một cảm giác dễ chịu. Em thầm cảm ơn tất cả cảnh vật, tất cả những con người đã cho em viết được những dòng văn mà không phải ngồi gặm bút.
Leave a Reply