Trong lần đến thăm Liên Xô, nhà biên kịch nổi tiếng nước anh đã gặp cô gái rất dễ thương. Ông rất thích cô gái này nên đã trò chuyện với cô rất lâu. Trước khi tạm biệt, ông nói với cô gái: “Đừng quên về nói với mẹ của cô rằng, hôm nay cô đã được trò chuyện với vĩ nhân nổi tiếng thế giới”. Nói xong, ông nghĩ thầm: “Khi cô gái này biết rằng mình đã trò chuyện với một người nổi tiếng thế giới, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc”.
“Ngài chính là một vĩ nhân ư?”, cô gái ngạc nhiên.
Nhà biên kịch trả lời: “Sao cơ, lẽ nào tôi không giống ư?”.
“Làm sao ngài lại có thể kiêu ngạo như vậy! Xin ngài cũng về nói với mẹ ngài rằng, hôm nay ngài đã được trò chuyện với một cô gái Liên Xô nhỏ bé”, cô gái bình tĩnh đáp.
Vừa nghe cô gái nói vậy, tưởng như tiếng sấm bên tai, ông ngay lập tức ý thức được rằng, vừa rồi mình đã quá kiêu ngạo. Ông nhất thời cứng lưỡi, không nói được gì.
Về sau, ông tâm sự: “Một người bất kể là đạt được bao nhiêu thành công đều không thể tự khoe khoang. Đối với bất kỳ ai cũng phải đối đãi một cách bình đẳng, khiêm tốn. Đây chính là bài học mà cô gái nhỏ ấy đã dạy cho tôi. Cô ấy giống như là thầy giáo của tôi, suốt đời tôi không thể quên được!”.
Bài học triết lý
Trên thực tế, có một vài người không phải có tài hoa mà anh ta không thể phát huy tài năng vì quá ngông cường. Rất ít người tin tưởng vào những người toàn nói những điều quá với sự thật, càng không có mấy người tin vào những kẻ không biết khiêm tốn. Người ngông cuồng phần nhiều là người vô lễ, người vô lễ đa phần là người cô lập, người bị cô lập phần lớn là người thất bại. Thường là những người có phong độ vào bậc đại gia đều có phẩm chất khiêm tốn.
Leave a Reply